Tuesday, November 23, 2010

Yi Yi và Pascal


(copy from blog thich hoc toan)
Phim Yi Yi của Edward Yang được chiếu ở Pháp cách đây 10 năm, đã để lại ấn tượng mạnh trong tôi. Sang Mỹ mới biết, không mấy ai biết Edward Yang. Muốn mượn Yi Yi để xem lại nhưng Netflix cũng không có.
Xếp ra bên cạnh một số chi tiết sến đặc thù của điện ảnh châu Á, Edward Yang đã quay được những tình huống của cuộc sống bắt người xem suy nghĩ về bản thân mình, về cuộc đời mình.
Bộ phim bắt đầu từ thời điểm khi bà mẹ vợ của nhân vật chính, NJ, trượt chân trong lúc đi đổ rác. Bà rơi vào trạng thái coma. Bác sĩ cho người nhà biết, muốn lôi bà ra khỏi trạng thái này, cách tốt nhất là người nhà phải thường xuyên trò chuyện với bà. NJ, vợ của NJ, và anh chị em vợ hàng ngày bắt đầu nói chuyện với bà mẹ, người mà họ rất yêu quí. Nhưng rất nhanh chóng, họ nhận ra một sự thật làm đảo lộn những gì sâu thẳm nhất trong tâm hồn họ : họ không có chuyện gì để nói với mẹ cả.
Ngay giữa những người thân yêu nhất, cũng không có chuyện gì để nói với nhau. Không có chuyện gì thực sự là chuyện để có thể nói với bà mẹ đang trong tình trạng coma.
Bình thường thì ta có thời tiết nắng mưa làm cứu cánh, chứng khoán lên xuống thất thường làm niềm say mê vô hạn. Mỗi lần gặp nhau là có một kế hoạch làm ăn mới, kế hoạch nào cũng đầy ắp tương lai như kế hoạch trước đó. Không có mấy cái đề tài này, gặp bạn bè cũng chỉ còn cách là nhìn nhau ngượng nghịu. Các bác giáo sư toán gặp nhau cũng không có chuyện gì khác là sang năm khoa tôi định tuyển ai.
Pascal hiểu ra chuyện này từ lâu lắm rồi. Con người cần tiêu khiển. Không có tiêu khiển, họ phải đối mặt với sự trống rỗng của chính tâm hồn họ. Như đối mặt với bà mẹ trong tình trạng coma.
Còn Yi Yi là ai. Yi Yi là con trai của NJ. Cậu bé có cái thú vui là chụp ảnh. Cái thú chụp ảnh của cậu khác hẳn với tiêu khiển theo nghĩa của Pascal vì cậu đặt tất cả trái tim và khối óc của mình vào đó. Cậu muốn ghi lại vào máy ảnh những gì người khác không nhìn thấy được. Chẳng hạn như cậu ấy thích nhất là chụp muỗi. Lúc nào chán chụp muỗi thì Yi Yi đi chụp gáy người khác. Vì con người đã làm mất cái thói quen tốt là nhìn vào gáy mình, sờ vào gáy mình.

No comments:

Post a Comment