"Cháu như mặt trời – Grigơ nói với cô – cháu như làn sóng êm dịu, như
buổi sáng tươi mát. Một bông hoa trắng ngần đã bừng nở trong tim cháu và
làm tràn ngập thân cháu hương ngát mùa xuân. Ta rất hiểu cuộc đời. Cháu
ạ, dù người ta có nói với cháu những gì đi nữa thì cháu hãy cứ tin rằng
cuộc đời thật là kỳ diệu và tuyệt đẹp. Ta già rồi, nhưng ta đã hiến tất
cả cuộc đời ta, sự nghiệp và tài năng của ta cho tuổi trẻ. Ta đã hiến
tất cả mà không đòi trả lại. Vì thế, có thể, ta còn hạnh phúc hơn cả
cháu nữa kia. Đanhi ạ!
Chiếc dương cầm có thể ca về tất cả: về tâm hồn con người đang phấn khởi
vươn tới cái cao cả và về tình yêu. Những phím đàn đen và trắng, lướt
nhanh dưới những ngón tay chắc nịch của Grigơ, buồn bã, cười cợt ầm ĩ
réo lên giông tố và căm thù rồi bất thần lặng hẳn đi.
Trong phút lặng lẽ ấy chỉ còn một sợi dây đàn nhỏ bé là còn rung mãi như thể nàng Lọ Lem bị các chị mắng mỏ đang than khóc.
Grigơ ngả người ra, lắng nghe theo cái âm thanh cuối cùng ấy cho đến khi
nó tắt hẳn ở trong bếp, nơi chú dế mèn đã dọa đến cư ngụ từ lâu.
No comments:
Post a Comment