Càng về già con người ta càng có những biểu hiện kỳ quặc rất khó giải thích. Chẳng hạn độ rày tôi hay có những cơn giận hờn rất con trẻ. Trung thu tết của thiếu nhi, ai chả biết thế, nhà có trẻ con nên việc sắm sanh cỗ bàn đón tết là tất nhiên, vậy nên mới có hoa có quả có hộp bánh, đèn nến. Nhà tôi cô con gái út mới tuổi mười ba nên chị chàng còn háo hức lắm. Hôm qua cơ quan truyền hình tổ chức rước đèn liên hoan cho con em nhân viên, bận nên quên bẵng không đón được con đến chơi, con nhấm nhẳng đường con, bố bứt rứt đằng bố. Con gái tiếc hùi hụi cái vố so xổ số ở buổi rước đèn. Chả là năm ngoái chị ta vớ được cái giải nhì được thưởng album ảnh và hộp bánh.
Nói đến bánh. Bánh trung thu nhà tôi năm nào cũng ê hề, ăn ròng rã từ cả tháng trước đó. Thấy mọi người sau bữa cơm cắt bánh mời mọc nhau tự nhiên thấy tủi. Rồi hờn dỗi. Có gì đâu, tôi tiểu đường từ nhiều năm nay mặc nhiên những món gì dính đến ngọt, tôi đều bị loại khỏi vòng. Đã thành nếp nên việc đó là bình thường, chả mấy ai để ý. Thế nhưng khi nhìn những chiếc bánh dẫu không thèm thuồng gì người tôi vẫn cứ rợn rạo và đâm ra oán trách những người thân chẳng hề tâm lý. Nào ngờ sáng nay có người bạn đến tặng một hộp bánh trung thu dành cho người kiêng ngọt. Chiếc hộp rất đẹp. Mở ra có lận 6 cái, rặt bánh nướng, đúng ý vì tôi vốn không thích bánh dẻo. Tôi lặng người vì sướng vì cảm kích vội mang lên bàn thờ thắp hương rồi tháo vỏ cả loạt bánh ngắm nghía sờ nắn chưa vội ăn. Hà hít lớp vỏ bánh mịn màng thơm sực, người tôi chợt lịm đi. Cái mùi bánh này quen thuộc lắm nó cố thủ trong não tôi từ ấu thơ và chỉ chực chờ cơ hội là xộc ra miên man.
No comments:
Post a Comment