Tối hôm ấy, khi thầy tọa thiền, trong trí thầy xuất hiện vô số hoa sen
trắng, từng đóa, từng đóa từ trên một dòng thác đen huyền trôi xuống rồi
biến mất trong vực xoáy giữa lòng hồ nước. Bỗng nhiên khuôn mặt của cô
gái hiện lên giữa đóa sen, theo dòng thác huyền đổ nhào xuống, thầy vội
vàng lấy bầu nước vớt khuôn mặt ấy lên, nhưng thầy với tay mãi mà vẫn
không sao vớt được. Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái cuối cùng trôi vào
vũng xoáy biến đi mất tăm.
(Trích Màu Sen Sắc Nứoc ... Chung Linh)
Thầy định thần chăm chú nhìn những đóa sen
chợt nảy ra trên dòng thác, chờ khuôn mặt nàng lại xuất hiện, nhưng lần
nào thầy cũng không cứu được cô. Điều lạ lùng hơn là mỗi lần xuất hiện,
trên khuôn mặt ấy đều biểu lộ một tình cảm khác nhau. Cô tươi cười khiến
thầy sung sướng, cô buồn bã khiến thầy xốn xang, cô khao khát khiến
thầy rạo rực nhưng thầy không thể nào chạm được vào những khuôn mặt ấy.
No comments:
Post a Comment