Đỗ Kh.
Báo thức trên di động reo điệu “Quốc tế ca”, vùng lên hỡi các nô lệ ở thế gian, nhưng tôi không vùng lên, không vùng dậy, đứng dậy tôi cũng không. Tôi không dậy. Tôi mò lấy điện thoại, tắt đi và ngủ tiếp. Việc gì tôi phải dậy, ai bắt tôi được. Hôm nay tôi là người cầm quyền tuyệt đối tại Việt Nam.
24 tiếng này bắt đầu từ nửa đêm vào lúc thật ra thì tôi chưa ngủ. Tôi còn đang uống Beaujolais Villages 2008 để hòng dỗ giấc. 6,95 Euro, vì ngày cầm quyền của tôi mới bắt đầu nên chưa ai mang đến biếu tôi Puligny-Montrachet (là loại rượu phải cởi nón ra và quỳ gối để thưởng thức như Alexandre Dumas nói). Khi tôi lên giuờng thì đã hai giờ sáng, vẫn chưa thấy có gì nhúc nhích, ai bấm chuông gọi tôi ra mà lo việc nước. Tôi cẩn thận cộng thêm 8 và để báo thức vào lúc 10 giờ 05. Một ngày tôi ngủ phải 8 tiếng chứ, và bắt đầu cầm quyền chính thức là tôi đã ăn gian thêm 5 phút. Nhưng quyền lực, lại là tuyệt đối, thì đến 10 giờ 05 như đã nói, thì ai làm gì tôi.
Tôi bò ra đến phòng tắm thì trời đã quá Ngọ. Ngồi dưới vòi nóng nửa tiếng thì tôi nghĩ đến những em bé, những bà mẹ Phi châu hay là Trung Á, đầu đội can nước đi bộ 20 cây số dưới thời tiết nhiệt độ 40. 40 là nhiệt độ mấy chục can nước vòi xịt tứ phía lên người tôi từ nãy giờ. Phục vụ cho tôi một bữa tắm buổi sáng là hai mươi cô Phi châu đội nước trên đầu uốn éo xếp hàng thành một caravan ở sa mạc, cộng với thêm 10 cô Trung Á ở nhà đun lên cho nóng sau khi chổng mông lên đi mót củi trên những đồi đá. Nhưng Phi châu hay Trung Á thì việc gì mà tôi bận tâm. Tôi cầm quyền là ở Việt Nam.
“Bốn ngàn năm ròng rã buồn vui” từ ông Hùng thứ nhất đến tôi, thì thời gian của ba ly café là cái gì. Tôi làm ly thứ tư, nhìn đồng hồ thì chết mẹ chưa, đã ba giờ chiều! Giờ hành chánh chỉ còn có hai tiếng, mà chúng nó đàn ông thì đã dời nhiệm sở đi đón con tan trường, đàn bà thì tất tả về sớm mà lo cơm nước cho mấy cha nội. Hôm nay nhà có bún xào măng, thì mấy đứa bé nó ăn, bố nó tối nay lại bận họp cơ quan ở quán nhậu. Tôi thần ra một lúc, thôi thì chẳng vội, 10 giờ khuya đủng đỉnh mình ra nhà hàng, thằng nào chưa xỉn, tôi vẫn còn hai tiếng tuyệt đối toàn quyền để mà ra chỉ thị.
© 2010 Đỗ Kh
No comments:
Post a Comment