Đêm qua Hàn đánh rơi ly
Trăng trôi ngập cả lối đi vào Ghềnh!
Câu thơ mảnh rạn mảnh lành
Mảnh thành Trường loạn *, mảnh thành Quy Nhơn.
Biển đau vật vã bao cơn
Xác trăng ướp chữ nặng hơn xác người!
Chắc Hàn không biết ly rơi
Găm trong con sóng rạch lời biển đau!
Chắc Hàn không biết muôn sau
Cỏ cây Ghềnh Ráng rợn màu trăng rên!
Chắc Hàn quên nhặt ly lên
Đầm đìa trăng đẫm vào tên tuổi mình.
Thuyền trăng thả lái bên Ghềnh
Câu thơ chạm phải vang thành chuông ngân.
Bao người về gặp thi Nhân
Trong mê ước được một lần rơi ly.
15.8.2012
Trăng trôi ngập cả lối đi vào Ghềnh!
Câu thơ mảnh rạn mảnh lành
Mảnh thành Trường loạn *, mảnh thành Quy Nhơn.
Biển đau vật vã bao cơn
Xác trăng ướp chữ nặng hơn xác người!
Chắc Hàn không biết ly rơi
Găm trong con sóng rạch lời biển đau!
Chắc Hàn không biết muôn sau
Cỏ cây Ghềnh Ráng rợn màu trăng rên!
Chắc Hàn quên nhặt ly lên
Đầm đìa trăng đẫm vào tên tuổi mình.
Thuyền trăng thả lái bên Ghềnh
Câu thơ chạm phải vang thành chuông ngân.
Bao người về gặp thi Nhân
Trong mê ước được một lần rơi ly.
15.8.2012
No comments:
Post a Comment