Thursday, September 6, 2012

Mong manh ... như lá cỏ





Khi sắt thép cùng thịt da tan nát
Máu chảy đen khô đặc dưới nắng chiều
Thì cơn mưa ngày mai rồi cũng rửa sạch
Chỉ mãi còn những vết bầm trong tâm trí mà thôi

Những vết bầm kia là minh chứng không lời
Cho sự vô nghĩa và trống rỗng của bạo lực
Hỡi những ai sinh ra từ những chòm sao dữ
Chớ quên rằng chúng ta dễ tổn thương

Và cứ như thế, rồi mưa sẽ rơi
Như những giọt nước mắt từ ngàn sao an ủi
Và cứ như thế, mưa nhắc nhở với loài người
Rằng chúng ta thật là dễ thương tổn...


ANN





No comments:

Post a Comment