Ngoài ấy tuổi xuân lạnh
Rét căm lòng cỏ hoa.
Em nhìn mây không cánh,
Bay về phương trời xa.
Nghẹn ngào em thầm hỏi
Người đi có nhớ nhà ?
Ra đi mùa xuân ấy
Mây hồng bay cuối thôn
Hoa vàng cài trên tóc
Em thơ ngây mắt buồn.
Trời sáng trong lòng anh,
Vực sầu vương mắt em.
Vực sầu vương mắt em.
Hai đứa hai tâm sự,
Xa nhau như ngày đêm.
Anh đi say lý tưởng
Em ở giữ hẹn thề
Mỗi mùa hoa lại nở
Một bóng hình phiêu du
Cô đơn vai áo bạc
Lênh đênh vạn gốc dừa
Mơ trời hoa gạo đỏ
Giữa hai mùa nắng mưa
Xa nhau như ngày đêm.
Anh đi say lý tưởng
Em ở giữ hẹn thề
Mỗi mùa hoa lại nở
Một bóng hình phiêu du
Cô đơn vai áo bạc
Lênh đênh vạn gốc dừa
Mơ trời hoa gạo đỏ
Giữa hai mùa nắng mưa
Hẹn mai về, mai về …
Xuân rồi xuân, quạnh quẽ.
Thương người em gái quê,
Xuân, buồng xuân vắng vẻ.
Hoa nắng đường anh đi,
Dài dài bước thương nhớ.
Em xa, giờ nghĩ chi?
Mây trùng dương cách trở.
Hỡi người em quê hương
Xa nhau vì cách trở
Đâu phải vì biên cương !
- Ngàn sau nước mắt rơi trên đá,
Ai kể chuyện mình, ai xót thương?
No comments:
Post a Comment