Em áo trắng sóng tung ư gềnh đá
Em áo vàng biển động sóng rơi
Em áo đỏ mà không hái được
Em rụng rời bãi cát ư biển xanh
Em là con ngựa non thon vú
Giữa rừng người hoang vu
Anh và em lạc vô thành phố
Vó ngựa buồn quanh co
Em khắc khoải toàn thân ư nhẩy múa
Em êm êm tỉnh nhỏ o mắt buồn
Em cuồn cuộn còi ca nắng biển
Em thèm yêu ngực gầy ỳ mi thâm
Ai bảo em tô môi trước tuổi
Ai bảo em mặt trời hoàng hôn
Ai bảo em da trắng nhễ nhại
Ngực em bày chật một ô buồn
Ai bảo em bay như cánh vạc
Da thịt em ráng chiều vụt tắt
Xa lạ như mắt cá quẫy vào
Vào lòng biển sâu giữa buổi chiều hoang
No comments:
Post a Comment