Sunday, November 11, 2012

Một thoáng Sapa ... (continue)

Sapa,
Một địa danh êm ái, một thành phố lãng đãng trong sương, một kỷ niệm khó quên cho những viễn khách đã từng qua đây.
Sapa nơi mây và núi, đèo hòa quyện vào nhau, nơi những dải mây trắng lững lờ quấn lấy đỉnh ngọn của dẫy Hoàng Liên Sơn, như tấm khăn voan mỏng e ấp của Nữ hoàng Cleopatre.
Những con đường bò theo triền núi vằn vèo khúc khuỷu với những nét cua quẹo gấp khúc và những viên đá cuội lăn tròn từ triền núi dốc, khiến người lái xe không khỏi toát mồ hôi.
Sapa, những dòng suối trong chậm rãi chảy xuôi len qua những thửa ruộng bậc thang chen những nếp nhà sàn âm u của người H'Mông, người Dao đỏ và người Thái, nơi những sắc phục dân gian vẫn còn được thịnh hành như quá khứ hàng trăm năm về trước
Sapa, một hóa thạch của thời gian, du khách người Kinh, quần bò áo phông tay lăm le máy ảnh Kỹ thuật số bóp chán tự hỏi mình, cách đây trên một thế kỷ, sắc tộc Kinh của ta cũng búi tó củ hành, cũng áo nâu sồng răng đen mã tấu, thì khác gì các sắc tộc khác mà ta đang đối diện. Một sự bảo tồn gần như tuyệt đối với những tập tục và trang phục truyền thống. Phải chăng người Kinh đã mất bản sắc của chính mình.
Sapa, phong cách châu Âu giữa núi rừng châu Á, một giấc mơ hoang đường của người Pháp muốn biến mảnh đất Đông Dương thành thiên đường nhiệt đới của họ đã tàn phai cùng sự hủy diệt của những công trình hỏa xa và đô thị, như Đà Lạt, tuyến đường sắt Côn Minh Hải Phòng, tuyến đường sắt Nha Trang Đà lạt độ dốc trên 30 độ dùng đầu máy bánh răng (Cogwheel), vì những sai lầm chiến lược và lòng tham cố hữu, kẻ khai phá thực dân đã mất đi chính những thành quả mà họ tâm huyết nhất.
Sapa, dấu vết còn lại của chủ nghĩa thực dân chỉ là những nếp giáo đường, may mắn thoát khỏi bàn tay hung tợn của cuộc chiến biên giới năm nào.
Sapa, nơi khởi đầu bằng vết chân của chủ nghĩa thực dân và kết thúc là vết tay của chủ nghĩa "thực dụng", khai thác triệt để tiềm năng du lịch mà không tái đầu tư vào những thực thể góp phần tạo ra bản sắc của thiên đường hạ giới này, đó là sự lãng quên và hoàn cảnh bị ra rìa của những cư dân nguyên thủy của vùng đất này, đó chính là sự thôn tính của văn hóa miền xuôi và sự tinh quái trong kinh doanh và quản lý của người Kinh. Một sự tương đồng với việc người Hán "chiếm lĩnh" vùng cao nguyên Tây tạng, đẩy người Tạng xuống vị thế "khách", họ, người Kinh và người Hán đã quá giỏi trong "mưu lược" của binh pháp Tôn Tử tức kế: "Phản Khách Vi Chủ" để tự biến họ thành Chủ nhân của vùng đất đẹp đẽ thiên nhiên đã dành phần cho các cộng đồng sắc tộc.

Đến Sapa du khách luôn tự hỏi mình, đâu là Thiên đường đã mất như trong The Lost Paradise.
Nhớ chuyến đi Sapa theo phong cách Ta Ba lô 2005.
Tuấn Nguyễn

Địa lan - Cymbidium, giống lan ưa nhiệt độ mát mẻ lạnh của vùng cao nguyên

 Hoa vàng mấy độ
Em đến bên đời Hoa vàng một đóa
Một đóa không phai
Trong lòng nỗi nhớ, ngày tháng chưa phai
Ta gặp tình cờ ...
(TCS)
 Ly khách, ly khách con đường nhỏ
Chí lớn không về bàn tay không
Ba năm ... bạn bè cũng đừng mong :-)))
(Tống biệt hành - Thâm Tâm)

 Mặt Hồ kia vẫn long lanh mây trời ...
Làm tỏa ngát hương thơm Hoàng Liên Sơn ...

 Sớm nay em ra phố chợ
Đông người mà vẫn lẻ loi
.....
Em còn đi mãi đến cuối trời
Đi kiếm không rời
Để biết kiếp người còn có niềm vui .... 
(Lã Văn Cường)


 Họp Chi Hội Phụ Nữ Dao đỏ
buôn dưa lê...:-)))

 Nhà văn hóa bản làng

 Anh giai Mường Tè định ... lăn tăn 
các cô gái Hơ Mông

 Sáng mai em ra phố chợ
Đông người đi về một mình thôi
À ơi ơi á ơi à à ơi
À ơi ơi à ơi à à ơi
Đường đời diệu vợi xa xôi 

 Cây Ngô Đồng không chồng mà chửa

 Sơn Thủy Hữu Tình...

 Bàn Cờ Nam Tào Bắc Đẩu trên núi Hàm Rồng
với giò Lan hàm tiếu và bộ bàn đá thực
đúng là Bồng Lai Tiên Cảnh

 Trà đạo trên đỉnh Hàm Rồng
Rõ ràng thú chơi thanh bạch của những cao nhân như 
Đào Tiềm (rũ áo từ quan)
Thái Cúc Đông Ly Hạ
Nhàn Du Kiến Nam Sơn
(Chắp tai hái bông hoa cúc
Tập tọng ... Rũ Áo Từ Quan
Rằng xưa có gã từ quan
Lên non tìm động Hoa vàng ... ngủ say
(Thơ Phạm Thiên Thư - nhạc Phạm Duy)

Thế đá nghiêng nghiêng như thế nuớc

Bên trời ngọn bút tháp
Viết mực lên trời xanh
Quán bên đường
Có cô Hàng Xén kết duyên Châu Trần...

Tìm mãi chưa thấy động Hoa Vàng

Kìa nòng pháo vẫn vươn lên trời cao

Cẩn thận ... Thập diện Mai phục
Hoa dung tiểu lộ 
Nơi Quan Vân Trường xa bẫy Tào Tháo

Để mặc thềm ta xanh sắc rêu

Hòn Đá to hòn đá nặng
Một người nhắc nhắc không đặng..

Hòn đá nặng hòn đá bền
Nhiều người nhắc... vẫn không đặng ...:-)))

Đã tìm được Động Hoa Vàng
Nhưng tối quá ... sợ ướt cả chân...
Maaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!

Thôi thì thôi nhé
Có ngần ấy thôi ...

No comments:

Post a Comment