HẠ TRẮNG CỦA ANH
Một mùa hạ trắng - Thành Len - Hoa Siren - và em của anh...
Em, chỉ có em là người duy nhất khiến anh chờ đợi, đợi chờ mỗi mùa hạ trắng...
Hoa Siren màu tím
Anh hái tặng em trong đêm trắng Thành Len
Cầu đã nối lại đôi bờ bến
Em qua rồi, chỉ còn hương Siren.
Nhớ đi em, hoa Siren mùa hạ ấy
Màu tím thuỷ chung của những lứa đôi
Đêm trắng năm xưa cũng đã qua rồi
Chỉ còn kỷ niệm vẫn nối đôi bờ bến.
Và em ra đi, bất chợt như em đến
Bởi ước mơ còn dang dở, ngổn ngang
Để lời hẹn khắc khoải, đến ngỡ ngàng:
"Anh nhớ nhé Thành Len vào đêm trắng..."
Đêm trắng lại về, giờ thiếu bóng em
Như đã hẹn anh đợi cầu nối lại
Trong công viên đẫm mùi hoa dại
Và trong anh sống lại hương Siren.
- Đừng giận em, anh nhé Thành Len
Cả Siren thuỷ chung năm ấy
Bởi chẳng có gì đẹp hơn hoa tím
Hơn mối tình đầu, trọn vẹn, đắm say.
Đêm lại về, không có Thành Len
Không có Siren, không có màn trắng bạc
Chỉ mình em ngóng về nơi xào xạc
Tiếng đàn ai theo gió cuốn lạc về...
- Đêm ngọt ngào, còn riêng anh thao thức
Nỗi nhớ cồn cào, anh khẽ gọi tên em
Anh chỉ ước một mùa hạ bình yên
Em trở lại cùng Thành Len và Siren chung thuỷ.
Anh sẽ đợi những cây cầu nối lại
Sẽ ngóng nhìn những đại lộ vắng tanh
Sẽ lại hái đoá hoa tím cắm vào bình
Đợi chờ em suốt những mùa hạ trắng
No comments:
Post a Comment