Sunday, October 24, 2010

Ở rể

 
Phạm Phương

  
Đêm nọ, dưới ánh sáng trăng, tôi gặp một cái bóng mờ.
Dưới trăng, từng đường gân thớ thịt của người đàn ông ấy hiện ra. Cái bóng hơi gù xuống khi lượn qua một vòm hoa thiên lý.
Tôi đợi. Trong ánh sáng lõa lồ của vầng trăng đong đưa trước gió. Hắn đến.
Hắn đến. Hắn đến rồi!
… Và tôi chìm vào say đắm…
Hắn là anh rể tôi, tức là chồng chị gái tôi. Ngày đầu hắn về ra mắt. Tôi nhìn hắn vài giây rồi quay mặt bước đi. Đằng sau có tiếng bố mẹ tôi nghiêm nghị mà như giải thích với hắn: Nó yêu chị lắm, nghe chị lấy chồng nên nó buồn đấy mà. Họ cùng cười.
Hắn không đẹp trai, có một nốt ruồi khá to ở chân mày, là một người đàn ông trầm lặng. Chị tôi cũng không đẹp, là người phụ nữ an phận thủ thường. Họ cưới nhau ngày đầu tháng. Trời không có trăng. Tối om. Ít gió.
Hắn không có nhà, nhưng là người có học. Bố mẹ tôi quý hắn. Hắn đồng ý ở rể. Căn phòng lớn ở lầu trên cùng, cửa sổ to bằng mặt tiền. Mở cửa ra là đầy gió trăng. Chị tôi ghét gió, cửa ấy đóng im ỉm suốt ngày.
Từ khi về ở rể, ngoài thời gian đánh cờ với bố và ăn cơm, cứ đi làm về nhà là hắn chui vào phòng. Chị tôi cũng vậy.
Họ có vẻ thỏa mãn.
Rồi chị tôi có bầu. Cái thai làm chị tôi trở nên khổ sở, gầy rạc người, hết ốm nghén lại mệt nhọc… Đứa con sinh ra, chị tôi tưởng chết. Nó lớn lên, được 2 tuổi, hắn vẫn ở rể. Chị lại có bầu, lại ốm, lại khổ sở. Tôi bảo hắn: anh đừng chọc cái của nợ của anh vào người chị tôi nữa. Hắn cười, bảo: Dì cứ lấy chồng đi sẽ biết. Dạo ấy, tôi 20 tuổi.
Rồi tôi 30, hắn vẫn ở rể nhà tôi.
Tôi gặp chàng, người yêu đầu tiên của tôi, năm 29 tuổi. Chàng hơn tôi 4 tuổi, là một nhà thơ. Chàng làm thơ, tôi mất đời con gái. Chàng bỏ đi, thế giới của tôi chỉ có công việc nhàm chán, hai ông bà già, một người chị đã sồ sề, hay mặc quần ngủ đi lại trong nhà, hai đứa cháu gái đần độn chỉ biết mè nheo và HẮN.
Tôi ghét hắn. Ai cũng biết điều đó.
Hắn đã bước vào tuổi trung niên, từng đường nét càng ngày càng xấu xí, khó coi. Tôi càng ghét hắn hơn. Nhiều lần chị tôi bảo, đó là chồng chị, em đừng làm thế. Tôi cười, cứ  làm như là em cướp chồng chị vậy. Chị bảo, có ai cướp hắn đi thì chị còn cám ơn, nhưng chị không muốn người ấy là em. Chị thở dài.
Nhưng đêm nào cũng nghe thấy tiếng họ rúc rích ở tầng thượng. Hầu như là những ngày không trăng.
Chị vẫn thỏa mãn.
Đêm ấy, ngày rằm nhưng trời mưa. Tôi uống rượu xong, khóa chặt cửa, khỏa thân chạy ra ban công ướt đẫm. Tôi ngồi thu lu dưới làn nước ướt tận vào lòng đau. Hắn ở ban công tầng thượng nhìn xuống. Trân trối.
Từ đó, hắn hay nhìn trộm tôi trong những lúc ăn cơm hay vô tình chạm mặt.
Hắn mò ra vườn gặp tôi trong một buổi tối, trăng tròn. Hắn chỉ nhìn tôi, đôi tay hắn mò vào eo tôi rồi từ từ lướt xuống dưới. Tôi mê đi. Trong nhà, tiếng nhõng nhẽo của cháu gái, tiếng dỗ dành của chị tôi. Tất cả đều chìm vào ảo tưởng. Đối với tôi, giờ đây chỉ còn mùi của dĩ vãng về chàng – mùi đàn ông.
Tôi bỏ đi sau lần đó 2 ngày, có viết thư lại cho bố mẹ và chị gái, bảo rằng, con muốn đi xa. Từ bấy đến giờ đã vài năm qua đi, không ai tìm tôi cả.
Bên cạnh, đứa con tôi, một đứa con trai không đẹp, có nốt ruồi to ở chân mày. Chắc chắn, nó sẽ trở thành người có học vì nó rất thông minh.
Và, tôi cũng không có nhà cửa để lại cho nó.

No comments:

Post a Comment