Đã có một thời hắn là người gõ đầu trẻ, có một gia đình ấm êm. Hắn cho bi kịch đời hắn bắt đầu vào ngày người ta phát hiện vợ hắn có một khả năng nghệ thuật bẩm sinh. Bắt đầu là hội diễn phường, sau đó đến quận, rồi người ta rước vợ hắn lên tận trung ương. Vợ hắn trở thành người của xã hội. Dần dần, hắn bắt đầu thấy vợ mình trên các trang báo, truyền hình nhiều hơn ở nhà. Rồi một lần trở về nhà, chị ta vênh váo như một con rận có chửa, làm hắn không còn nhớ lời sách dạy, dang tay đánh vào cái mặt xinh đẹp mỗi khi cử động lại kêu cót két vì trát đầy phấn của chị. Thế là chị dắt thằng con duy nhất ra đi.
Từ đó hắn buồn, dìm mình và cả gia sản trong rượu giải sầu. Hắn bị nhà trường đuổi việc vì lúc đáng phải đứng trên lớp đọc chính tả cho lũ trẻ con, thì hắn lại nằm lảm nhảm một mình dưới một bờ bụi nào đó. Hắn bắt đầu thấm nỗi cô đơn "còn thắm hơn máu đỏ". Cứ mùa xuân đến, hắn lại mở toang cửa chờ vợ và con hắn trở về. Hắn chờ vô vọng được 8 năm rồi...
Năm nay mùa xuân lại đến, hắn lấy phấn viết ngoài cửa bốn chữ "Không thèm đón xuân", rồi đóng chặt cửa tự nhốt mình lại. Ngay đoàn cán bộ phường đến tặng quà cho gia đình có hoàn cảnh khó khăn hắn cũng chẳng mở...
Có một buổi sáng, hắn loạng choạng bước ra ngoài. Hắn thấy mình yếu quá rồi, đẩy mấy lần, cánh cửa mọt mới mở tung. Hắn ngạc nhiên thấy những chùm hoa màu da cam pha đỏ tía rơi rụng trên thềm nhà. Hóa ra nửa tháng, trong khi hắn sống bằng mì ăn liền và rượu sắn, giữa những cơn say và mộng mị triền miên, thì cây hoa lẵng tiêu leo trên mái nhà hắn được hưởng no đủ khí trời mùa xuân, đã vội vã vươn những cánh tay non căng đầy nhựa sống lên bức tường nhà nứt nẻ của hắn, bám vào cánh cửa nhà hắn. Hắn không thèm đón mùa xuân. Nhưng mùa xuân vẫn đến hắn!
No comments:
Post a Comment