Sunday, April 28, 2013

Chém gió Đông Tây về Bóng đá

Tái hiện Xích Bích ở Allianz Arena

15:55 | 24/04/2013
|

Đã từ lâu, trận đại chiến Xích Bích đã trở thành một thứ kinh điển mang tầm nhân loại trong nghệ thuật đối chiến. Và một lần nữa, rạng sáng nay, cái chất Xích Bích ấy lại nóng bỏng tái hiện trong cuộc đọ sức Bayern- Barca.

robben-jpg-1366791484-1366792338_500x0.j
Trước giờ bóng lăn, chỉ có nằm mơ người ta mới nghĩ Bayern thắng Barca đến 4-0.

Nói theo ngôn từ khẩu văn mang xuất xứ từ tiểu thuyết "Tam Quốc" thì Barca chính là trăm vạn quân Tào. Cái đội quân đấy có thanh thế cực lớn trước khi hùng hổ tiến xuống Giang Đông. Khi lá thăm bán kết cho Bayern gặp Barca thì hầu như tất thẩy các phương tiện truyền thông đều run rẩy khuyếch trương sức mạnh của những người xứ Catalan. Và điều ấy không ngoa. Bởi vừa đấy thôi, trận lượt về vòng 1/16, Barca tận diệt AC Milan với tỉ số kinh hoàng 4-0. Nếu các sử gia "Tam Quốc" còn sống thì sẽ cho đây là trận Tào Tháo đánh Tân Dã, chiếm Phàn Thành đuổi quân Lưu Bị chạy như vịt. Tiếp đến 2 trận tứ kết gặp Paris St.Germain, tuy Barca có vất vả hơn nhưng lại mang vẻ lão luyện hơn, rầm rộ đàng hoàng vào bán kết. Và nó chẳng khác gì Tào Tháo bình định xong cả dải Kinh Châu, mở toang cánh cửa xuống Giang Đông, ôm mộng thống nhất thiên hạ. Không phải ngẫu nhiên mà quần hùng hai đạo Hắc Bạch nghìn nghịt xếp hàng đôi trước cửa nhà cái xuống tiền dồn cho Barca vô địch. Bất hạnh thay cho đám đông nồng nhiệt này, có lẽ bọn họ chưa kịp đọc sử liệu hoặc chưa kịp xem phim "Xích Bích" (hơi sến một tý) của đạo diễn Ngô Vũ Sâm.

Bởi ở trận đại chiến trên sân Allianz Arena sáng nay đã xuất hiện chiến lược gia Chu Du, đó chính là huấn luyện viên người Đức Jupp Heynkes. Về mặt thuần túy chiến thuật, có thể nói trận đại thắng Xích Bích là công lao của riêng Chu Công Cẩn. Robben là Chu Thái tả xung hữu đột. Ribery là Hoàng Cái quần quật khổ công. Schweinsteiger là điềm tĩnh Trình Phổ. Và nhất là Thomas Mueller, anh là hội tụ phẩm chất của một loạt tinh hoa danh tướng Đông Ngô, những Cam Ninh, Hám Trạch, Từ Thịnh, Đinh Phụng. Lâu lắm rồi mới thấy Mueller chơi hay như vậy. Chuyện anh ghi được hai bàn là chuyện tất yếu. Nhưng bao trùm lên tất cả vẫn là dấu ấn của chiến lược gia Heynkes. Ông đã cho cả thế giới thấy Barca vẫn chỉ là đội bóng của hành tinh này, Messi vẫn chỉ là một công dân lương thiện bình thường người Argentina. Với tỷ số 4-0, coi như Bayern đã vào chung kết. Trước trận chiến, Jupp Heynkes kiêu bạc giản dị nói "Khi báo chí Đức đều nói tôi phải gọi cho Pep để xin lời khuyên thì tôi xem đó là hành động thiếu tôn trọng tôi và Pep. Tôi biết rõ Barca, tôi biết rõ bóng đá Tây Ban Nha như Bayern của mình vậy, vì thế tôi không cần sự giúp đỡ của Pep". (theo AS). Biết người biết ta, đó là phẩm chất thượng thặng của những chiến binh vĩ đại.

Nhân đây cũng nhắc qua vai trò của Guardiola, người mà ở trận đại chiến lịch sử này suýt nữa được vinh dự vào vai Gia Cát Lượng. Đúng như chính sử  chép thì vị  trí của Gia Cát Khổng Minh ở Xích Bích cũng chẳng có gì quá đặc biệt. Những thứ kiểu như "cầu gọi gió Đông" hoàn toàn chỉ là sản phẩm "chém gió" của cơ quan tuyên truyền nhà Thục. Chẳng biết rồi đây Pep có huyênh hoang đi kể công giống Khổng Minh không. Và nếu có nhỡ mồm kể thì chắc chắn sẽ bị đối thủ vạch trần. Bởi về sau, cứ khi ra trận đối địch với quân Tào, thì Khổng Minh luôn nỏ mồm kể "chúng mày có nhớ trận Xích Bích chưa". Viên tướng bên kia bèn mắng luôn "Đấy là công của Chu Du chứ mày thì dính dáng gì". Hy vọng rằng Pep là người Tây không có tính hay nhận xằng của người Tàu.

Bayern Munich đang có phong độ huy hoàng của Đông Ngô thời đỉnh cao. Có điều họ vô địch được cup C1 hay không lại là chuyện khác, vì Đông Ngô sau khi mất Chu Du chỉ còn là một thứ nhược quốc. Mùa hè này Heynkes đã đi. Trời cao thật bất công khi để Chu Công Cẩn mất ở tuổi 36. Thế nhưng chắc chắn mạng vận của Jupp Heynkes không đến nỗi đen đủi như vậy, bởi hai điều. Bóng đá không bao giờ là chiến tranh, và người tình của Jupp nếu chỉ nhìn qua ảnh thì nhan sắc thua xa thiên hạ tuyệt đại mỹ nhân Tiểu Kiều.

Nguyễn Việt Hà



Giã từ Vũ khí


http://youtu.be/SnqsD8c7cro

Rồi có một ngày, sẽ một ngày chinh chiến tàn 
Anh chẳng còn chi, chẳng còn chi 
Ngoài con tim héo em ơi ! 
Xin trả lại đây, bỏ lại đây 
Thép gai giăng với lũy hào sâu 
Lổ châu mai với những địa lôi 
Ðã bao phen máu anh tuôn, cho còn lại đến mãi bây giờ 

Trả súng đạn này, ôi sạch nợ sông núi rồi 
Anh trở về quê, trở về quê tìm tuổi thơ mất năm nao 
Vui cùng ruộng nương, cùng đàn trâu 
Với cây đa khóm trúc hàng cau 
Với con đê có chiếc cầu tre 
Ðã bao năm vắng chân anh 
Nên trở thành hoang phế rong rêu 

Rồi anh sẽ dựng căn nhà xưa 
Rồi anh sẽ đón cha mẹ về 
Rồi anh sẽ sang thăm nhà em 
Với miếng cau, với miếng trầu, ta làm lại từ đầu 

Rồi anh sẽ dìu em tìm thăm 
Mộ bia kín trong nghĩa địa buồn 
Bạn anh đó đang say ngủ yên 
Xin cám ơn ! Xin cám ơn ! Người nằm xuống 

Ðể có một ngày, có một ngày cho chúng mình 
Ta lại gặp ta, còn vòng tay 
Mở rộng thương mến bao la. 
Chuông chùa làng xa, chiều lại vang 
Bếp ai lên khói ấm tình thương 
Bát cơm rau thắm mối tình quê 
Có con trâu, có nương dâu 
Thiên đường này mơ ước bao lâu.

Saturday, April 27, 2013

Long Hải và Tôi ...

 
Hà Nội Và Tôi
Ca sỹ: Ngọc Tân
 
Nơi tôi sinh - Hà Nội
Ngày tôi sinh - một ngày bỏng cháy
Ngõ nhỏ, phố nhỏ, nhà tôi ở đó
Đêm lặng nghe trong gió tiếng Sông Hồng thở than
Những ngày tôi lang thang
Tôi mới hiểu tâm hồn người Hà Nội
Mộc mạc thôi mà sao tôi bồi hồi
Mộc mạc thôi mà bâng khuâng nhớ mãi
Tuổi thơ đã đi qua không trở lại
Cháy hết mình, cánh phượng nhẹ nhàng rơi.
 
Hà Nội ơi! Hà Nội ơi!
Cái ngày tôi chia xa Hà Nội
Giờ ra đi mới thấy lòng tiếc nuối
Những kỉ niệm một thời nông nổi
Cứ thôi thúc hoài, khắc khoải nơi trái tim.
 
Hà Nội ơi! Hà Nội ơi!
Khát vọng trong tôi, tình yêu trong tôi
Thời gian có bao giờ phôi phai
Như nước Hồ Gươm xanh vời vợi
Như hương hoa sữa nồng nàn đắm đuối
Bước chân tôi qua bao nẻo đường
Vẫn mong một ngày trở về quê hương...
Long Hải và tôi
Chế: DC, 23/12/2010
 

 
Nơi tôi đi - Long Hải
Ngày tôi vui - một ngày bỏng cháy
Bà Rịa ven biển, động vui ở đó
Đêm lặng nghe trong gió tiếng sóng biển thở than
Một ngày vui thênh thang
Tôi chợt hiểu tâm hồn bạn thuở nhỏ
Mộc mạc thôi mà sao tôi bồi hồi
Mộc mạc thôi mà bâng khuâng nhớ mãi
Tuổi thơ đã qua lâu như trở lại
Cháy hết mình, Hương Hoàng thẳng cẳng "phê".
 
Bạn bè ơi! Bạn bè ơi!
Cái ngày tôi vui chơi cùng bạn
Giờ chia tay cảm thấy lòng tiếc nuối
Những giờ phút ngập tràn vui vẻ
Cứ níu kéo hoài, khắc thẳm sâu trái tim.
 
Bạn bè ơi! Bạn bè ơi!
Tình bạn trong tôi, đam mê trong tôi
Thời gian sẽ không thể phôi phai
Như nước biển kia xanh vời vợi
Như Hương Thu Nguyễn nồng nàn đắm đuối
Bước chân tôi qua bao nẻo đường
Vẫn mong một ngày trở lại động vui...


Du Tử Lê


em có buồn riêng đôi sớm mai.
con đường có những đoạn chia phôi,
ngọn cây có những trời giông bão.
ta có nghìn năm đợi một người

em dấu bàn tay trong tóc mây.
những ngày mưa dấu nắng trên cây,
đàn chim dấu những mùa di trú,
ta dấu hờn ghen góc trái này.



Bông Điên Điển


Em đi lấy chồng về nơi xứ xa đêm ru điệu hát vọng hò trên môi . 
Miền Tây xanh sắc mây trời phù sa nước nổi người ơi đừng về . 

Với màu điên điển say mê vàng trong ánh mắt vỗ về gót chân . 
Trót thương tình nghĩa vợ chồng 
nên bông điên điển nở cho lòng vấn vương 
tình thương em khó mà lường .

Chồng gần không lấy em lấy chồng xa , 
giờ đây nhớ mẹ thương cha còn đâu mà thong thả đi về nhà thăm . 
Xa xăm nơi chốn bưng biền 
ăn bông mà điên điển nghiêng mình nhớ đất quê chồng xa em khó mà về .

Em đi lấy chồng về nơi xứ xa đêm ru điệu hát vọng hò trên môi . Miền Tây xanh sắc mây trời phù sa nước nổi người ơi đừng về . 

Với màu điên điển say mê vàng trong ánh mắt vỗ về gót chân . Trót thương tình nghĩa vợ chồng nên bông điên điển nở cho lòng vấn vương tình thương em khó mà lường .

Chồng gần không lấy em lấy chồng xa , giờ đây nhớ mẹ thương cha còn đâu mà thong thả đi về nhà thăm . Xa xăm nơi chốn bưng biền ăn bông mà điên điển nghiêng mình nhớ đất quê chồng xa em khó mà về .

Thursday, April 25, 2013

Biển Mặn

Cao ngất Trường Sơn, ôm ấp tình thương nước ra sông nguồn
Tìm về biển Đông, tình yêu thành sóng Thái Bình Dương
Rồi từng đêm sương, sóng vỗ về ru giấc quê hương
Nhưng quê hương chưa ngủ, khi bom đạn tơi bời còn nhục nhằn dưới ruộng trên nương.

http://m.youtube.com/watch?v=ml3mK9RJFug

Tôi thức từng đêm thơ ấu, mà nghe muối pha trong lòng
Mẹ là mẹ Trùng Dương, gào than từ bãi trước ghềnh sau
Tuổi trời qua mau, gió biển mặn nuôi lớn khôn tôi
Nên năm hăm mốt tuổi, tôi đi vào quân đội mà lòng thì chưa hề yêu ai.

ĐK:
Người yêu tôi, tôi mới quen mà thôi
Lúc dừng quân trên vùng vừa tiếp thu
Vùng hoang vu bóng dừa bờ cát dài
Gió lên từng chiều vàng nàng xõa tóc trên biển xanh
Người yêu tôi hay khóc trong chiều mưa
Lúc màu xanh biển mặn đục sắc mây
Bảo yêu anh em muốn chuyện đôi mình
Như màu xanh biển tình trong ngày trời xinh rất xinh.

Tôi đến lại đi, xa vắng đời tôi chiến chinh lâu dài
Miệt mài đời trai, vượt truông dài che khuất biển xanh
Đẹp tựa trong tranh, gót bùn lầy cho lúa thêm xanh
Trong bao lần quân hành, tôi qua vùng khô cặn
Mồ hôi thành biển mặn trên môi.

Gừng cay muối mặn ...



Tay bưng đĩa muối chấm gừng
Gừng cay muối mặn xin đừng quên nhau ...


Anh dìu em về
Đường về nhà em qua phiến đá xanh xao
Con đường buồn heo hút mắt em sâu
Mưa nhạt mưa nhòa mưa đổ mưa ngâu

Anh dìu em về
Đường về nhà em mưa ướt lá trên cao
Lưng đồi buồn hun hút gió heo may
Mưa nhạt mưa nhòa mưa đổ mưa sa
http://youtu.be/qiMOT1aWWBY


Thursday, April 18, 2013

Thơ nhặt Facebook

Áo trắng ai về qua lối ngõ
Tóc thề heo hút lạnh bờ vai
Chiều nghiêng cánh mỏng phôi pha nắng
Rụng xuống hồn anh nỗi nhớ dài


Thà như giọt mưa


(1)
Người từ trăm năm
về qua sông rộng
ta ngoắc mòn tay
trùng trùng gió lộng

(thà như giọt mưa
vỡ trên tượng đá
thà như giọt mưa
khô trên tượng đá
có còn hơn không
mưa ôm tượng đá)

Người từ trăm năm
về khơi tình động
ta chạy vòng vòng
ta chạy mòn chân
nào hay đời cạn

(thà như giọt mưa
vỡ trên tượng đá
thà như giọt mưa
khô trên tượng đá
có còn hơn không
mưa ôm tượng đá)

Người từ trăm năm
về như dao nhọn
ngọt ngào vết đâm
ta chết âm thầm
máu chưa kịp đổ

(thà như giọt mưa
vỡ trên tượng đá
thà như giọt mưa
khô trên tượng đá
có còn hơn không
mưa ôm tượng đá)

(2)
Thà như giọt mưa
gieo xuống mặt người
vỡ tan vỡ tan
nào ta ân hận
bởi còn kịp nghe
nhịp run vồi vội
trên ngọn lông măng

(người từ trăm năm
vì ta phải khổ)

Nguyễn Tất Nhiên

1970

Wednesday, April 17, 2013

Chắc gì


Chắc gì anh đến hôm nay
Mà em cứ đợi, tàn ngày, trắng đêm
Hết đi ra cửa ngóng nhìn
Vào nhà ngồi xuống, đứng lên thẫn thờ
Chắc gì anh đến bây giờ
Trà pha để nguội, nhạt mờ vị hương
Chắc gì?
Mà dạ cứ thương
Cứ day dứt cứ vấn vương trong lòng…
Đã yêu, yêu đến tận cùng
Đã thương thương đến nát lòng vì nhau
Chắc gì?
Đã chắc gì đâu?
Hôm nay,
Cả những ngày sau
Em chờ…




Mầu nhớ


MÀU NHỚ

Hà nội
Tháng Giêng
Màu áo nào em mặc?

Màu má
Màu môi
Màu mắt
Chẳng biết màu nào màu của riêng em?

Khoảng trời Hồ Gươm bàng bạc sương đêm
Em ở phía nào trong nỗi nhớ?

Nỗi nhớ màu xanh
Màu mái tóc buông lơi thanh thả
Nỗi nhớ màu hồng
Màu má
Ửng lên trong cái rét sông Hồng
Nỗi nhớ màu ngà trắng
Tên em mang biểu tượng một loài hoa?

Nỗi nhớ màu gì?
Anh nghĩ mãi không ra
Từ nỗi nhớ không màu
Anh đặt tên màu nhớ!

Trong giấc mơ một màu gì không rõ
Anh hình dung về Hà nội Tháng Giêng!

Lê Huy Mậu
2013

Flower and Wine

Một câu thơ cũ (Flower and Wine)


...Bỏ mặc vườn cam bỏ mái gianh
Tôi đi dan díu với kinh thành
Hoa thơm mơ mãi vườn tiên giới
Chuốc mãi men say rượu ái tình ...

Sunday, April 14, 2013

A Guy's Diary

http://youtu.be/EvDl3w8JVFg

Nhật ký của Anh 

A dream is just a dream till it comes true.

Anh nhớ rất rõ cái lần đó, rất lâu sau khi anh trở về từ đợt đi tập quân sự. Đó là lần anh tham gia vào một trong các buổi lao động xã hội chủ nghĩa. Cái buổi mà các đoàn viên thanh niên trẻ tuổi sắn tay áo, cuốn ống quần lên cao, mồ hôi mồ kê nhễ nhại để làm sạch cái cống thải của Thành phố, đồng thời cũng là một con sông nổi tiếng có mùi khăm khẳm kinh người mỗi khi ai đi qua gần đến nó.


 


Anh còn nhớ lúc đó anh đang đẩy xe chở đất bùn móc lên từ sông, người ngợp bẩn thỉu, dính đầy đất bùn lẫn với mồ hôi. Khi anh và các bạn đi ngang nhà cô, tự nhiên anh cảm thấy có linh tính gì đó nên ngẩng đầu lên ngó nghiêng. Và anh nhìn thấy cô[1], thật bất ngờ. Cô đứng trên ban công đằng sau căn hộ tập thể trên tít tận tầng cao nhất, đang nhìn xuống chỗ anh đang đi dưới đường. Anh đứng lặng, tim đập thình thịch. Một lúc sau định thần lại, như một cái máy, anh rụt rè giơ tay lên vẫy vẫy mấy cái. Hơi ngạc nhiên một chút, nhưng cô nhận ra anh và vẫy lại, có vẻ rất nhiệt tình. Mà cũng có thể là anh tự tưởng tượng ra rồi phóng đại lên trong trí óc của mình. Lúc đó anh cảm thấy cực kỳ vui sướng vì đã vẫy cô và được cô vẫy lại. Bọn bạn xung quanh chẳng đứa nào để ý gì cả. Cho đến giờ anh vẫn rất nhớ đến trạng thái bồi hồi xúc động của mình lúc đó. Có lẽ anh sẽ không bao giờ quên được hình ảnh của cô vừa vẫy tay vừa cười với anh trong ngày hôm đó.

Anh nhớ hôm đó từ dưới mặt đường ngước nhìn lên anh thấy cô ở trên cao, rất cao, trên tận tầng chót. Hình như cô mặc cái áo trắng cổ tròn thì phải. Thực ra anh cũng không dám chắc là mình có thể nhìn thấy cô một cách rõ ràng đến thế vì khoảng cách cũng khá xa. Nhưng điều đó có quan trọng gì lắm đâu. Nếu mắt anh không nhìn được xa thì chắc đầu óc tưởng tượng của anh sẽ lập tức hoạt động để thay thế, gương mặt tuyệt vời của cô sẽ hiện ra ngay trước mắt anh, nhìn chằm chằm thẳng vào anh. Đôi lông mày thanh tú của cô sẽ hơi nhướn lên cao một chút. Mắt mở to nhưng đuôi mắt bên trái thì lại hơi nheo nheo như cười diễu cợt. Như thể là cô đang định trêu chọc hoặc khiêu khích anh cái gì đó.
Bây giờ chỉ cần nhắm mắt lại, nghĩ đến ngày hôm đó là khuôn mặt xinh đẹp của cô lại hiện ra rất rõ trước mặt anh.



Đó cũng là lần thứ hai trên đời cô vừa vẫy vừa cười với anh như thế. Lần này khoảng cách giữa anh và cô hơi xa hơn lần trước một chút, nhưng xung quanh anh, giữa anh và cô chẳng có ai cả. Đúng ra là không ai để ý đến anh và cô.

Sau này anh cứ nghĩ mãi, không biết có thể đọc được ra những tín hiệu gì từ những cái vẫy tay và nụ cười của cô.

Và nhất là, liệu có còn lần thứ ba như thế nữa không nhỉ?

Mỗi lần có dịp đi qua trên con đường đó, anh lại ngước nhìn lên chỗ ban công khi xưa, nơi anh đã từng nhìn thấy cô một lần và hy vọng vào một sự tình cờ nào đó.
Anh tin rằng một điều kỳ diệu nào đó rồi sẽ xảy ra.

- Trích từ "A guy's diary"

Tuesday, April 9, 2013

VẪN CHỜ RIÊNG NHAU





(HTQ)


....



Em ơi ân sủng thật thà,
Bao nhiều tuổi tác nhẩn nha khuất đường.

Đến từ một nỗi niềm thương,
Tưởng giây lát, hóa quyện hương quá dài.

Xuống đông rồi lại lên đoài,
Ta chung nhau những miệt mài dựng xây.

Bây giờ mầm hóa rừng cây,
Tiếng chim xứ lạ dệt đầy khải thanh.

Ngay trong những sự chưa thành,
Vẫn êm dịu lắm mong manh chữ tình.

Hôm nay mình tự trông mình,
Ơn em, xin cứ bạc hình anh thêm.

Còn gì anh cũng dâng em,
Cả ngày vất vả, cả đêm nhọc nhằn,

Cả bao tội nợ vào thân,
Cả câu thơ cũ điệu vần xác xơ...

Mai này chuyển kiếp bơ vơ,
Nhớ nghe, cõi ấy vẫn chờ riêng nhau...


Saturday, April 6, 2013

Đi Venus Bay

Ru em ngủ ngoan nhé, tôi tìm cuộc tình cho

 http://youtu.be/lSMnHyLvcJE

Venus Bay cách Melbourne 170 km, bãi biển chiều nay thật vắng người

Wednesday, April 3, 2013

Premiere Soiree

Elle était fort déshabillée
Et de grands arbres indiscrets
Aux vitres jetaient leur feuillée
Malinement, tout près, tout près.

Assise sur ma grande chaise,
Mi-nue, elle joignait les mains,
Sur le plancher frissonnaient d'aise
Ses petits pieds si fins, si fins.

Arthur Rimbaud

Tuesday, April 2, 2013

Love is Mystery


 

Thơ tình chẳng cho ai


Thơ tình nghuệch ngoạc
Chẳng gửi cho ai
Cũng chẳng vì ai
mà thơ tình thương nhớ.

Như cành cây không lá.
Như ngày không nắng.
Như biển không sóng.
Như đêm không sao.

Hay như mình không nhau?
Láng cháng trưa hè không người đợi.
Thơ tình không đem cho
Thì làm sao nói nhớ?
Làm sao đầy da diết?
Làm sao gửi yêu thương?

Lấy màu gì đem tô lên chữ?
Tim không loạn nhịp màu đỏ đâu ra?
Trống trơn trong suốt màu kí ức
Hay nhờ nhờ chỉ toàn những hoang mang?

Thơ tình thế này lẻ loi lắm
Lờ đờ đặc quánh như trưa hè
Giá có thêm dòng "cho ai đấy"
Hẳn sẽ ngọt ngào như một que kem
Phan Trang