Trần Tiến
Anh nhớ cuộc đời quá. Ngày ấy anh có anh Sơn, anh đã nhìn thấy Hoàng Cầm uống rượu từ xa, anh đã từng có một gia đình, bạn bè êm ấm. Anh đi rồi, tưởng cười được một nụ cười thiên thu, chẳng thấy thiên thu mẹ gì hết, chỉ thấy khát được sống lại. Nếu nhục như con chó, mà được sống, hình như anh cũng chịu đổi . Ở đây chán lắm em giai.
Tạo hoá đểu. Dụ khị cái thiên đương đểu . Không có đâu em, mỗi phút giây mình sướng, đấy là thiên đường.Tiên sư thằng nào bịa ra thiên đường.
Vũng tàu hôm nay, vẫn thế, mà sao anh buồn thế. Hay anh đang chết. Anh nhớ cuộc đời quá. Cuộc đời dù gì thì cũng đẹp. Sống, là cái gì đẹp đẽ nhất.
Sóng cứ vỗ về, gió lẳng lơ “Pê đê” anh. Ngoài xa có một thiếu nữ cởi truồng, đấy là anh tưởng tượng , tất nhiên, nhưng nếu có, em giai có thích không. Hì..
Cuộc đời là một bí mật. Thằng Cường đang ngồi với anh. Nó bảo, nếu làm đêm ” Tứ quái” bọn mình, thì mày là thằng nhiều bài hát nhất. Mày có đủ tiền bạc ,vợ đẹp, con khôn, tài năng, nhà cửa. Còn muốn gì nữa.
Anh muốn gì em nhỉ.
Tạo hoá đểu. Dụ khị cái thiên đương đểu . Không có đâu em, mỗi phút giây mình sướng, đấy là thiên đường.Tiên sư thằng nào bịa ra thiên đường.
Vũng tàu hôm nay, vẫn thế, mà sao anh buồn thế. Hay anh đang chết. Anh nhớ cuộc đời quá. Cuộc đời dù gì thì cũng đẹp. Sống, là cái gì đẹp đẽ nhất.
Sóng cứ vỗ về, gió lẳng lơ “Pê đê” anh. Ngoài xa có một thiếu nữ cởi truồng, đấy là anh tưởng tượng , tất nhiên, nhưng nếu có, em giai có thích không. Hì..
Cuộc đời là một bí mật. Thằng Cường đang ngồi với anh. Nó bảo, nếu làm đêm ” Tứ quái” bọn mình, thì mày là thằng nhiều bài hát nhất. Mày có đủ tiền bạc ,vợ đẹp, con khôn, tài năng, nhà cửa. Còn muốn gì nữa.
Anh muốn gì em nhỉ.
Thằng bé ăn xin đến anh. Mắt nó lạnh giá, lì lợm.
Thằng chủ quán nhậu, dù nó yêu anh, nhưng nhìn khách nhậu cũng lỳ lợm như thằng ăn xin. Thằng xếp, to nhất vùng này, đang ngồi nhậu cùng anh, hát hay đến mê hồn, nó trọng anh lắm. Nhưng khi liếc qua người khác, anh cũng thấy có đôi mắt của thằng bé ăn xin. Ở thiên đường không có chuyện này, nhưng anh chỉ thích có chuyện này, anh mới được sống. Ở thiên đường buồn lắm.
Thằng chủ quán nhậu, dù nó yêu anh, nhưng nhìn khách nhậu cũng lỳ lợm như thằng ăn xin. Thằng xếp, to nhất vùng này, đang ngồi nhậu cùng anh, hát hay đến mê hồn, nó trọng anh lắm. Nhưng khi liếc qua người khác, anh cũng thấy có đôi mắt của thằng bé ăn xin. Ở thiên đường không có chuyện này, nhưng anh chỉ thích có chuyện này, anh mới được sống. Ở thiên đường buồn lắm.
Anh nhớ ngày vào ” tiếp quản ” Sài gòn. Một đêm lang thang. Bỗng nghe một câu hát đâu đó. ” Người đi qua đời tôi, không nhớ gì sao người”. Hoá ra một bạn xích lô. Hát xong, ngả đầu vào xe mình, ngủ , không biết trời đất. Ca khúc hay vậy ư. Trước khi vào đây, anh đang học viết nhạc giao hưởng, và thầy anh chỉ mong chờ anh thực hiện giấc mơ giao hưởng của thày. Khúc hát của chàng xích lô hôm ấy là thiên đường của anh. Đó là bài ca của thiên đường em ạ. Làm gì có âm nhạc hay dở, tốt xấu, đúng sai. Chỉ có âm nhạc, lúc đó bạn thích, hay không thích mà thôi. Làm gì có ca khúc và giao hưởng. Chỉ có sướng, hay không sướng mà thôi.
Ở thiên đưởng chẳng có xích lô. Buồn lắm.
Nhưng ở đây cũng có cái hay.
TRỐNG RỖNG 3
Đôi khi ta muốn leo lên một vì sao ngồi uống rượu một mìnhĐôi khi ta muốn ôm eo một nàng tiên không rắc rối lôi thôi
Đôi khi ta muốn lên chơi một ván cờ với Thượng Đế, thua cũng vui
Đôi khi… đôi khi thôi, ta muốn quên quê nhà, trái đất buồn
Đôi khi… đôi khi thôi, ta muốn quên con người, trái đất buồn
Rồi lại nhớ, bài ca đang hát có ai mua bao giờ
Rồi lại khóc, đàn con nheo nhóc có ai thương bao giờ
Rồi lại đi, lại đi…
Rồi lại uống, lại cụng ly với những người không ra gì
Rôi lại hát, bài ca nhảm nhí, những điều không ra gì
Rồi lại đi… lại đi
Đi theo dòng người không biết đi đâu
Bánh xe cà tàng quay trong hư không
No comments:
Post a Comment