Sunday, September 23, 2012

Thơ Hồ Xuân Hương



Động Hương Tích  
Bày đặt đá ai khéo khéo phòm, 
Nứt ra một lỗ hỏm hòm hom, 
Người quen cõi Phật chen chân xọc, 
Kẻ lạ bầu tiên mỏi mắt dòm 
Giọt nước hươu tình rơi thánh thót, 
Con thuyền vô trạo cúi lom khọm 
Lam tuyền quyết cả phồn hoa lại, 
Rõ khéo trời già để dở dom


Qua Kẽm Trống 
Hai bên thì núi, giữa thì sông, 
Có phải đây là Kẽm Trống không? 
Gió đập cành cây khua lắc cắc, 
Sóng dồn mặt nước vỗ long bong. 
Trong hang đá hơi còn hẹp, 
Ra khỏi đầu non đã rộng thùng. 
Qua cửa mình ơi, nên ngắm lại, 
Nào ai có biết nỗi bưng bồng.


Thiếu nữ ngủ ngày 
Mùa hè hây hẩy gió nồm đông, 
Thiếu nữ nằm chơi quá giấc nồng. 
Lược trúc chải cài trên mái tóc, 
Yếm đào trễ xuống dưới nương long. 
Đôi gò Bồng đảo sương còn ngậm, 
Một lạch Đào nguyên nước chửa thông. 
Quân tử dùng dằng đi chẳng dứt, 
Đi thì cũng dở, ở không xong.

Hang Cắc Cớ
Trời đất sinh ra đá một chòm, 
Nứt làm hai mảnh hỏm hòm hom. 
Kẽ hầm rêu mốc trơ toen hoẻn, 
Luồng gió thông reo vỗ phập phòm. 
Giọt nước hữu tình rơi lõm bõm, 
Con đường vô ngạn tối om om. 
Khen ai đẽo đá, tài xuyên tạc, 
Khéo hớ hênh ra lắm kẻ dòm.


Vịnh Cái quạt (1) 
Một lỗ sâu sâu mấy cũng vừa, 
Duyên em dính dáng tự ngàn xưa. 
Vành ra ba góc da còn thiếu, 
Khép lại đôi bên thịt vẫn thừa. 
Mát mặt anh hùng khi tắt gió, 
Che đầu quân tử lúc sa mưa. 
Nâng niu ướm hỏi người trong trướng, 
Phì phạch trong lòng đã sướng chưa ?

No comments:

Post a Comment